Dạo bước trên con đường nhỏ giữa rừng tre Sagano, tôi như thấy những cơn gió đang đùa nghịch rủ nhau trốn tìm, chúng lao đi len lỏi va đập vào những thân cây xanh mướt, tạo ra thứ âm thanh như một bản hòa tấu từ thiên nhiên níu chân tôi chẳng muốn rời xa…
“…Tre xanh xanh tự bao giờ, chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh…” Văng vẳng trong đầu tôi là những câu thơ năm nào mình đã học, tôi yêu tre Việt Nam kiên cường bất khuất, và tôi cũng yêu cả Rừng Tre Sagano mộng mơ huyền ảo này…